Posted in

Truyện Ngắn “Chuyến viếng thăm từ Mặt Trăng”

Triển lãm 221B 2
"Đừng nhắc đến ta tên của hắn. Ta đã quá xa phố Baker và những trò phá bĩnh của hắn rồi. Mặt trăng và trò dịch chuyển lỗi thời. Ta muốn trở lại Reichenbach để đẩy hắn xuống vực lần nữa hơn là tán cây ngọc lan quái quỷ này ở xứ sở của cô."
Chuyến viếng thăm từ mặt trăng
by Rei Nguyễn

Truyện ngắn

CHUYẾN VIẾNG THĂM TỪ MẶT TRĂNG

Ánh trăng bạc bò xuống tận tán lá trong của nhành ngọc lan vắt vẻo ngang cửa sổ phòng tôi. Một đêm siêu trăng. Người ta đã nói về nó suốt tuần nay.

Tôi đứng bên bàn hương. Mẫu thứ 53. Tôi không tiếp tục được nữa. Một mùi hương quá an toàn, dù tròn vẹn. Có cân bằng, nhưng quá cân bằng. Tôi muốn phá vỡ sự cân bằng đó. Nhưng cách này hay cách khác nó vẫn cân bằng một cách nhếch nhác. Con số 53 chưa lối ra và xứng đáng một khoảng dừng.

Tôi nhìn vào ánh trăng.

Có phải chứng thiếu máu sau sinh, hay sau 7 tiếng ngồi dính chặt với chiếc bàn không ngơi nghỉ, tôi thấy bàn tay mình mơ hồ không rõ với nhưng gân xanh màu xanh tím. Như thể ánh trăng đang rắc phấn tiên vào căn phòng gác mái vốn lâu nay mình tôi.

Tiếng mèo hoang rừ rừ từ đâu đó. Tôi không lạ quá với lũ mèo hay trèo dạo đêm trên máng xối bên hông nhà. Giống loài của những thói quen kỳ lạ. Tôi sợ tiếng rù rù của chúng hơn là thích. Như chú mèo đen đi vớ trắng kia với đôi mắt màu hổ phách lom lom. Nào! Đi đi chứ! Đôi mắt của chú sáng hơn trăng đấy. Và chao ôi, sao màn sương tím vương tận đến chú thế kia. Thôi rồi, tôi cần bổ sung hemoglobin mau cấp mới được.

“Trăng sáng nhỉ”.

Tôi quay người lại.
Một cảm giác lạnh lẽo dọc sống lưng. Giọng nói trầm khàn vang vọng đâu đó, nhưng không rõ đến từ bên ngoài hay chính bên trong tôi. Âm thanh gần đến mức như có ai khoan bí mật một chiếc loa vào màng nhĩ tôi mà không để lại thương tích hay vết máu.

Tôi cả tuần nay vẫn ở đây một mình, một thói quen chui vào gác mái xa thành phố mỗi khi cần sáng tác.

“Hoặc là cô nghỉ ngơi và ngày mai bắt đầu từ phiên bản một. Hoặc là cô thức trọn đêm nay và vất trọn 100 lọ nữa qua cửa sổ ngoài kia.”

Lần này, giọng nói đủ lâu để lần tìm. Tôi hướng mắt xuống sàn, chẳng có gì ngoài con mèo hoang đã nhảy vào phòng tự lúc nào. Phốc. Như thể cú nảy chân xinh đẹp của một vũ công ba-lê, nó khoan thai nằm dài trên bàn hương, khéo léo đến mức những lọ vial mẫu 5ml của tôi cũng chẳng rung rinh xiêu vẹo.

“Cô đã nghĩ đến hoắc hương, nhưng sao vẫn ngoan cố chọn hoa trắng làm gì?”

Tôi không nghe nhầm, giọng nói khàn đục đó, chính từ con mèo kia.

Hàm tôi siết lại, ngăn chặt sự sợ hãi có thể khiến mình cắn lưỡi. Gần nhất phía chếch trên đầu là chân nến đồng khá nặng trong tầm với, khoảng 3 bước chân cần khoảng 4 giây để vung vào sự xáo trộn kia.

Tôi đọc truyện thần tiên, nếu một con mèo trắng sẽ là một điềm lành. Con mèo đen này, ngoài thói kênh kiệu trải đời, kể ra, có sự tinh anh đến kỳ lạ. Nếu sức khoẻ của tôi không tốt, có lẽ thực sự tôi đã ngất xỉu sau hơn 50 bản hương không nghỉ, và đây là một trò đùa quỷ quái sau khi thấy đứa cháu thường xuyên xem talking cat. Đó vẫn là một ý không tồi. Còn nếu tôi tỉnh, và con mèo này đang nói vọng vào đầu tôi trong một ánh sáng tím kỳ lạ đó, thì đồ rằng tôi gặp chuyện thật rồi.

“82 trang là số tài liệu cô đọc về hoắc hương ít nhất trong 7 ngày qua. Và hoa cam là cái tên nguyên liệu có khoảng 4 người nói với cô rằng họ thích nó trong nước hoa của họ.”

Thôi rồi, nó biết nói thật rồi.

“Cô chọn hoa cam là nguyên liệu chủ điểm. Và sau đó, cô lại tiếp tục đọc về hoắc hương.”

Tôi khựng lại. Con mèo này không làm tôi sợ nữa, nó làm tôi cáu.

“Thông thái quá nhỉ. Mèo con phương nào đến đây kiếm chuyện. Bé con ra ngoài săn chuột đi.”

“Nào. Nóng như kem. 15 que hương đánh dấu tên trên bàn cô, có 1 que cũ nhất. Thể hiện việc ngửi đi ngửi lại nhiều lần. Hoặc là cô rất thích nó. Hoặc phải dùng đi dùng lại mà không tiến triển rõ. Dấu bấm móng tay ở cả đầu ngửi lẫn góc cầm. Có vẻ vài lần ngửi cuối kết quả không vui vẻ lắm. Orange blossom absolute @ 10% trong Ethanol.”

“Còn que kia, được đánh dấu với cái tên nụ-hôn-của-đất, kẹp vào quyển sách cô yêu thích. Là patchouli, không pha loãng.”

Tôi nghĩ là có dấu muỗi cắn dưới chân mình. Cảm giác nóng ran và ngứa ngáy này, chắc chắn mọi chuyện đang diễn ra là thật.

“Gì thế. Mèo thám tử à. Hay bắt chước mèo Sherlock Holmes ra vẻ quan sát tinh tường nhỉ. Thế chú biết được những gì rồi nào.”

“Đừng nhắc đến ta tên của hắn. Ta đã quá xa phố Baker và những trò phá bĩnh của hắn rồi. Mặt trăng và trò dịch chuyển lỗi thời. Ta muốn trở lại Reichenbach để đẩy hắn xuống vực lần nữa hơn là tán cây ngọc lan quái quỷ này ở xứ sở của cô.”

“Ông là ai?”

“Phí lời.”

Trong vài khoảnh khắc, các nơ-ron thần kinh của tôi truy tìm liên kết của nó, như thể bước vào chậu tưởng ký trở về những tháng ngày ôm trinh thám và nghiền ngẫm. Giọng nói giữa khàn đặc và the thé này, điệu bộ này, sự xảo quyệt và trấn áp này.

“Giáo sư James Moriarty!”

“Chà. Không cần phải lớn tiếng như thế. Nhưng cảm ơn cô.”

Tôi nhận ra tiếng cảm ơn ấy là từ danh xưng Giáo sư mà tôi gọi. Con mèo có vẻ vui. Nó đưa mình về phía trước, gầm gừ. Dĩ nhiên, bộ óc vĩ đại đằng sau mọi vòi bạch tuộc Anh Quốc. Ngón tay nối dài những con rối tội phạm trong những con phố lẩn khuất Luân Đôn. Nhưng rốt cuộc đây là gì? James Moriarty vốn không có thật. Tôi rốt cuộc đang ở đâu?

“Ông làm gì ở đây? Tôi không nghĩ là ông hiện hữu thực” – Tôi bồn chồn.

“Có vẻ như vài móng vuốt của tôi trên gương mặt hốc hác kia sẽ làm cô thay đổi quan điểm. Cô có thể cân nhắc. Đừng quên rủi ro cô sẽ phải tiêm ít nhất 7 mũi Abhayrab. Tôi không chắc cơ thể này được phòng dại đầy đủ đâu.”

“Chuyện gì đã xảy ra?” – Tôi hỏi. Chợt nhận ra những câu hỏi của mình không gì hơn những câu hỏi cụt. Hàm của tôi vẫn chưa lưu thông máu trở lại.

“Tôi không biết. Tất cả những gì diễn ra trước đó là tôi và Sherlock Holmes rơi xuống vực Reichenback. Và sau đó là thân thể này mãi không thể bước ra khỏi mái nhà có cây hoa quanh năm nở nhưng quá xa để hái của cô. Tôi đã cố thoát khỏi. Nhưng có vẻ mỗi lần chân chạm đất vẫn quanh quẩn chỗ này.”

Tôi vẫn bất động.

“Có thể, tôi cần phải gặp cô. Và đêm siêu trăng này là dịp thích hợp để chào hỏi.”

“Tôi… tôi có thể giúp được gì cho ông không? Ý tôi là, à, ông có muốn chút pate không?”

Tôi không thể tin nổi mình đang hỏi trùm tội phạm về pate nóng. Tôi vẫn giữ vài món lặt vặt cho bọn mèo hoang quanh đây. Trong tủ vẫn còn vài thứ hâm nóng được.
Đôi ria mèo bất động. Tôi không đoán được ông ta đang nghĩ gì. Vài giây im lặng trôi qua.

“Cảm ơn cô. Sao không nhỉ. Tôi đã không ăn nhiều ngày qua. Cơ thể này vẫn biết đói đấy”.

“Vào một đêm tháng mười một, bà đã gặp một con mèo và nó xưng mình là Moriarty trong tiểu thuyết bà yêu thích. Có thể là một trò khăm của kẻ nào đó. Nhưng nó có vẻ đói. Nên bà đã cho nó ăn pate trên ghế sôfa. Nó có vẻ rất thích thú.” – Tôi nghĩ mình sẽ viết đoạn này vào nhật ký truyền lại cho con cháu. Phía bên kia, dĩa gốm đựng pate nóng hổi đã sạch sẽ từ bao giờ. Có thực mới vực được tội phạm nhỉ.
“Có vẻ cô đang có vài rắc rối nho nhỏ”. Moriarty khoan thai trở lại chiếc bàn hương, nhìn những lọ thuỷ tinh dang dở của tôi.

“Chuyện thường ngày ở huyện. Chúng tôi thường gọi đó là “art-block”
“Dĩ nhiên là cô biết nó to lớn hơn là khối tác phẩm cô làm. Sự nghẽn tắc nằm ở chính cô”
Tôi không nói gì.

“Lại là sự ảo tưởng phát ngán của những người theo đuổi điều đẹp đẽ”. Moriarty lẩm bẩm. Giọng mỉa mai.
“Một mùi hương làm hài lòng bọn họ cũng không làm họ yêu mến cô hơn đâu, người phụ nữ trẻ. Họ quan tâm đến vua Bitcoin hay NFTs hơn. Có vẻ cô cũng không tồi về các con số. Sao phải suy nghĩ đắn đo về bao nhiêu 0.00 gram. Thật hoài phí.”

“Nói hay nhỉ. Tôi không nghĩ mấy trang phân tích vật lý lượng tử của anh có khác lắm so với tình huống của quý cô này đâu.”

Tiếng loạt soạt từ tán ngọc lan, một bóng trắng lướt qua và nhẹ nhàng đáp mặt sàn gỗ, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ. Một con mèo có bộ lông trắng và đôi mắt xanh lục. Chính xác, màu lông có vẻ nhàu nhĩ có thể len lỏi qua nhiều mái nhà suốt mấy ngày qua, thành ra một màu không ra hẳn trắng hay ngà, duy vẫn lấp lánh ánh sáng tím từ trăng chiếu rọi. Y hệt cách Moriarty xuất hiện cách đó không lâu. Giọng nói đường bệ, chút hóm hỉnh, chút uể oải, tuyệt nhiên không để lộ rõ thái độ nào.”

“Sherlock Holmes! Lẽ nào là ông?”

“Có vẻ như ban nãy ông ta đã kể cô nghe sự vụ ở vực Reichenbach.” – Con mèo trắng liếc nhìn Moriarty trong dáng vẻ mèo đen ngao ngán.

“Đúng là ở đâu cũng có mặt mũi của ông nhỉ. But Pate party is over!”

Hai giọng cười vang. Căn phòng rung rinh. Chẳng lẽ chỉ có mỗi tôi nghe thấy tiếng ồn này sao? Tôi không nghĩ Sherlock và Moriarty có hảo cảm và có thể cười vui vẻ với nhau như thế. Có điều gì không đúng.

“Không có gì kỳ lạ đâu, quý cô. Tuy hai chúng ta chọn khác mặt đồng xu, không có nghĩa không được cùng nhau cười giữa hoàn cảnh éo le trong lốt mèo này. Siêu trăng đang chơi khăm chúng ta.”

“Làm sao để tôi tin rằng các ông nói thật. Chuyện này thật hoang đường.” Tôi nhìn vào hai đôi mắt sáng rực dưới ánh trăng tím, siêu trăng liên quan gì đến gác xép của tôi chứ.

“Tôi không nghĩ cô thực sự có chút nghi ngờ gì cả, cái cô tham lam, là vài lời thuyết phục từ chúng tôi. Điều mà tôi tin rằng cô thừa hiểu chúng tôi không bao giờ làm. Trừ khi cô có thể giúp tôi trở về thân xác và thế giới cũ, à, và thêm một liều cocain 7%.”
Tôi nín thinh. Dĩ nhiên tôi bị bắt thóp.

“Đó là vấn đề của cô đấy. Cô thành thật nhưng hoài nghi. Hai điều này vốn không thường đi với nhau.”

“Tôi cũng không nghĩ hai người thường đi với nhau đâu.”

Vài giây trôi qua. Khung cảnh này có vẻ không đổi. Vẫn là tôi và 2 con mèo xuất hiện từ tán cây ngọc lan trong một đêm trăng sáng hơn mức cần thiết. Ánh sáng tím vẫn ở đó. Lúc này từ sắc tía nhạt đã dần chuyển sang một màu thẫm huyết dụ. Lượng hemoglobin tôi cần có vẻ ánh trăng kia sở hữu rất nhiều. Trăng sáng vằng vặc. Tiếng kim đồng hồ trở thành thứ âm thanh cô tịch nhất có chuyển động. Đã 10h đêm.

“Tôi nghĩ công thức của cô là công thức của cô ở phiên bản thứ 8. Những con số sau đó là sự điều chỉnh không cần thiết. Cô phí 45 bản và vất mọi thứ ở bản 53. Mất một ngày nhỉ. Không quá tệ.” – con mèo trắng lên tiếng.

“Bản 54 sẽ được điều chỉnh tốt hơn”. Tôi nghĩ mình chắc chắn.

“Cô không hiểu rằng phá huỷ và xây lại là cách nhanh hơn tiếp tục cải tạo trên những gì đã có sao. Cô có thể xây tường. Nhưng móng đã nứt. Vô ích.” – Đôi mắt màu hổ phách nhìn những con số viết tay trên bản công thức của tôi.

“Quý cô này không hẳn lúc nào cũng thích huỷ diệt như cách anh muốn đâu, Moriarty.”

“Huỷ diệt là bước đầu tiên của tái kiến thiết. Đa phần các người nghĩ đó là huỷ diệt. Tôi đơn giản là muốn mọi thứ về đúng vị trí.”

Chiếc đuôi mèo khe khẽ đong đưa theo từng bước chân chậm rãi của Moriarty. Ánh trăng soi sáng qua khung cửa sổ, hình ảnh con mèo đen tuyền hơn cả chiếc bóng của chính nó đang trải dưới sàn nhà trong ánh sáng tím dịu. Thật đẹp. Bất giác tôi muốn ôm lấy cái dáng vẻ cô đơn của nó. Sau cùng, nó cũng chỉ là một con mèo.

“Siêu trăng là ánh sáng đặc biệt đưa những khao khát của bất cứ ai trở thành hiện thực. Dĩ nhiên, chỉ dành cho kẻ xứng đáng.” – Sherlock lên tiếng.

Con mèo đen vẫn lặng thinh. Có vẻ nó đang chìm đắm trong chính thế giới của riêng nó. Nó có tìm cách chinh phục và thao túng mặt trăng không? Tôi đồ rằng Moriarty chẳng thể bỏ qua khao khát đó. Châu báu và bảo vật quá tầm thường để làm hai bộ óc này chú ý. Siêu trăng với năng lực bước qua thế giới khác lại là một chuyện đáng suy nghĩ.

“Đằng nào. Chúng tôi không hứng thú với ba truyện siêu trăng này. Quý cô thân mến, đừng phó mặc viễn vông cho những điều nằm ngoài trái đất. Trăng hay sao thì có liên can gì đến chúng tôi đâu, nhưng những vụ án ở Anh Quốc thì có đấy.” – Con mèo trắng lại cất lời, có vẻ đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi biết Sherlock là người thích dẫn luận, nhưng không hiểu sao lúc này tôi thấy ông ta hơi khó ưa. Nhưng quả thật thì Sherlock vốn chẳng ưa nhét những thứ không liên quan đến chuyên môn phá án của ông ta, ngay cả gấu Teddy hay Hoả tinh cũng không ngoại lệ.

“Tôi ngửi thấy một mùi quen thuộc”. Con mèo đen sau một hồi lâu bất động cuối cùng cũng đã lên tiếng.

“Không phải từ các mùi hương cô đang làm đâu, quý cô thân mến. Mùi hương này đẫm sương và hơi nước lẫn bùn đất. Không phải thứ đất bùn hầm mộ như những kẻ từng biến mất khỏi mạng lưới của tôi, đó là mùi đất ẩm rêu phong lẫn hơi đá đẫm nước từ vực Reichenbach. Tôi nghĩ anh cũng ngửi thấy, anh Sherlock.”

“Không sai. Trừ việc tôi ngửi thấy mùi máu rõ hơn cả.”

“Bụi Trăng đang tan”.

“Cũng phải đến lúc chúng ta trở về. Tuy tôi không biết lúc nào.” – Lúc này, con mèo trắng bắt đầu phóng lên giá sách của tôi, lần lượt bước chầm chậm qua từng đầu sách. Ồ, dĩ nhiên là chúng thích sách, cả hai con mèo này. Một người là bậc thầy giải phẫu học, một người là học giả có tiếng. Nhưng tôi đồ rằng ngoài cách sách về kỹ thuật hay thực vật trên giá, những “Bảy viên ngọc rồng” và “Jack Black” của tôi chỉ khiến ông ta lắc đầu. Một người không quan tâm đến Thái Dương hệ thì làm gì với manga chứ.

Khoan đã. Một dòng suy nghĩ cắt ngang tâm trí khiến trái tim tôi chùng xuống.

“Nếu trở về, nghĩa là các ông sẽ quay về vực Reichenbach?”

“Chính xác hơn là đáy vực Reichenbach, quý cô thân mến.”

Tôi không nói được gì. Trái tim của Sherlockian trên toàn thế giới tan nát khi kết cục diễn ra với cảnh Sherlock Holmes và Moriarty giằng co và cùng rơi xuống đáy vực. Dẫu sau đó tác giả Conan Doyle có đưa Sherlock trở lại, phần sau đó đã mất đi Moriarty. Ngay cả lúc này, tôi cũng không rõ Sherlock biết điều đó hay không. Và tôi quyết định không hỏi. Một cảm giác buồn bã kỳ lạ xâm chiếm lấy tôi khi nghĩ đến điều đó.

“Không có cách nào thay đổi kết cục sao?” – Tôi hỏi, không giấu được sự run rẩy trong chính giọng nói của mình.

“Quý cô thân mến, mặc dù quý giá sự tiếp đón và pate nóng của cô. Nhưng tôi thú thực quỹ kiên nhẫn của mình có hạn. Cô hỏi tôi một câu hỏi chính cô đã biết câu trả lời.”

Sự yên lặng lần nữa lại xâm chiếm căn phòng gác mái ọp ẹp. Trăng vẫn sáng trên đâu, duy màu tím đã bắt đầu biến đổi thành ánh sáng lam nhàn nhạt. Hương ngọc lan thoang thoảng.

Cả khi ở lốt mèo hoang, cả Sherlock và Moriarty đều toát ra dáng vẻ bí ẩn và kiêu hãnh. Tôi không thấy ở họ dáng vẻ của thù ghét hay đối đầu. Như thể những người bạn lâu năm, khác biệt nhưng thấu hiểu. Không rõ do ánh trăng hay cơn gió bắt đầu trở lạnh, trống ngực tôi bắt đầu dồn dập. Bàn tay tôi xanh gân máu, và cả thân người tôi thì lạnh đi.

Bộ lông đen và trắng có vẻ gỉam màu sắc do ánh trăng. Không phải. Là đang tan đi. Chậm rãi nhưng từng chút một. Con mèo trắng lúc này đã từ giá sách nhảy xuống sàn, ngồi cạnh con mèo đen và trông về phía ánh trăng bên cửa sổ. Đồng hồ đã bắt đầu điểm 12h đêm.

“Tại sao ông lại chọn trở thành một tên tội phạm?” Tôi hỏi Moriarty. Một cách trực diện và đôi phần sỗ sàng. Trước đó tôi còn gọi ông ta bằng cái tên Giáo sư. Nhưng tôi thực sự rất muốn biết vì sao James Moriarty lại là phiên bản đó trong quá nhiều chọn lựa.

“Chà. Cô thấy đó. Danh xưng tội phạm hay giáo sư tôi đều có cả. Nhưng thực chất, tôi chỉ là James Moriarty.

“Tôi phải thừa nhận. James. Những ngày không có anh, cuộc đời của tôi thật buồn chán. Cocain và thuốc lá không làm tôi hứng thú bằng những kế hoạch tinh vi và sự lọc lõi của anh. Đám cảnh sát ở London phát chán việc đi năn nỉ tôi mỗi ca của anh rồi.”

“Vậy thì anh cũng liệu mà ngưng chõ mũi vào chuyện của tôi. À cũng có thể, khi chúng ta trở về Reichenbach.”

“Tôi sẽ nhớ anh, James.”

Có vẻ họ đang chìm trong khung cảnh và những dòng suy nghĩ riêng. Ánh trăng lúc này lấp lánh và to lớn hơn bình thường. Như thể đang bốc cháy trong ngọn lửa xanh. Tôi như đứng giữa những dòng mơ thực đang trôi chậm cùng từng hạt bụi. Bàn tay tôi mỗi lúc một sáng hơn. Đối lập với hai chiếc lưng đang quay ngược của hai con mèo chỉ vài tiếng trước từng khiến tôi bồn chồn lo lắng, là tôi với những cảm xúc ngổn ngang.

“Take care of your thoughts, Rei.”

Hai bóng lưng biến mất.
Đồng hồ điểm 1h sáng.

Ánh trăng trở lại ánh sáng dìu dịu ban đầu. Khung cửa sổ mở. Những chiếc lọ hương ngổn ngang. Cành ngọc lan đầy hoa trắng nở thơm ngát một cách xa xôi.

Rei Nguyễn

Join the conversation

TOP
Newest Art:
SHOPPING BAG 0
RECENTLY VIEWED 0